Thực ra ngôi làng Giethoorn được một nhóm người Địa Trung Hải di cư phát hiện từ năm 1230 sau Công nguyên. Khi đặt chân đến ngôi làng họ vô cùng sửng sốt bởi số lượng sừng dê còn sót lại sau một trận lụt lớn, đó cũng là lý do vì sao ngôi làng có tên là Giethoorn - sừng dê nhưng không được mấy người biết đến.
Ngôi làng Giethoorn thật yên ả, nên thơ với khung cảnh đẹp, mộng mơ như trong truyện cổ tích. Ở đây không khí vô cùng trong lành, mát mẻ và không tồn tại khói bụi của xe. Bởi nơi đây không có chỗ cho những con đường, thay vào đó là những cây cầu gỗ tuyệt đẹp bắc ngang hệ thống kênh rạch. Trừ xe đạp, tất cả xe ô tô đến đây đều phải để lại bên ngoài.
Qua nhiều năm, người dân nơi đây phát hiện ra nhiều mỏ than bùn và họ bắt tay vào khai thác, tạo ra những hồ, đường kênh trải dài 7,5km khắp làng khiến ngôi làng trở nên vô cùng đẹp đẽ. Để thuận tiện cho việc đi lại, người dân đã làm rất nhiều cầu gỗ bắc qua các kênh nhỏ bao quanh tạo thêm vẻ nên thơ khó tả.
Nhà cửa ở Giethoorn vẫn mang đậm những nét truyền thống độc đáo từ xa xưa như nóc nhà hình tháp và được làm bằng cỏ lau. Người ta cho biết nóc nhà như vậy rất bền và vững chắc, chịu được nắng gió. Hơn nữa, nó sẽ làm cho ngôi nhà mát mẻ về mùa hè và ấm áp về mùa đông.
Ở đây mỗi nhà đều có sông chảy qua và hầu như nhà nào cũng trồng hoa và chăm sóc rất cẩn thận. Do đó, nếu đi thuyền trên sông bạn sẽ bị phong cảnh nơi này “hớp hồn” ngay lập tức.
Cảnh đẹp và nên thơ là thế, song không phải bỗng dưng mà ngôi làng được nhiều người biết đến và trở thành địa điểm nổi tiếng thu hút khách du lịch. Nó chỉ trở nên nổi tiếng trong nước và quốc tế khi xuất hiện trong bộ phim “Fanfare” được trình chiếu năm 1958 của nhà làm phim người Hà Lan Bert Haanstra.
Ngôi làng không có đường bộ nên hình thức giao thông chủ yếu là đường thủy và phương tiện giao thông chính ở đây là những chiếc thuyền không động cơ. Quang cảnh hai bên bờ rất quyến rũ, bạt ngàn hoa với đủ màu sắc và cây cối xanh tốt. Ngoài ra, mọi người cũng có thể đi lại thăm viếng nhau bằng cách đi bộ qua những cây cầu gỗ xinh xắn hoặc bằng xe đạp.
Không ô tô, chỉ đi lại bằng xe đạp và thuyền nên đã 700 năm ngôi làng này không phải sửa đường, mà đường cũng chỉ đủ để dành cho xe đạp nên cũng đã chừng ấy năm dân trong làng chẳng ai nghĩ đến việc mua ô tô.
Đến mùa đông, ngôi làng cũng đón cái lạnh với tuyết rơi, mặt hồ đóng băng. Vậy là người ta không thể đi lại bằng thuyền trên những con sông ở đây được nữa. Sông đã biến thành đường và trở thành thiên đường cho những người thích trượt băng khi đông về.
Và có lẽ ai đã từng nghe qua về ngôi làng Giethoorn đều mong ước được một lần đặt chân đến đây để có thể được ngồi thuyền ngắm những bông hoa nở rộ, được hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn bầu trời trong xanh đầy mây bay... được một lần bước vào thế giới cổ tích đầy lãng mạn.